vật hy sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày
Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 5 Kế hoạch rời khỏi Cảnh giaLạc Kim Vũ đột nhiên vô cùng thương hại nguyên chủ.Người này ở trong lòng Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 5 Kế hoạch rời khỏi Cảnh giaLạc Kim Vũ đột nhiên vô cùng thương
Ebook Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày - Danh Đường Đa Tiểu Tỷ - Tới chương 40 27/07/2019 Admin Ngôn Tình , Nữ phụ , Xuyên Không Tải Ebook Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày - Danh Đường Đa Tiểu Tỷ Tới chương 40 Epub, Prc/Mobi, Pdf.
Mệnh lý cho người Nữ sinh giờ Mão, Thứ Sáu ngày 19/8/1977 Dương lịch. Âm lịch là giờ Ất Mão ngày Mậu Thân tháng Mậu Thân năm Đinh Tị (ĐẠI KHÊ THỦY). là thổ bờ đê tường thành, chỉ có thể chống cự thủy, không thể nuôi dưỡng vạn vật. Phàm thành đê không có
3.Vật hi sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày - Chương 32 Virus Cảnh Tư … 4.[Xuyên sách] Vật hi sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày _ Chương 41; 5.[Xuyên sách] Vật hi sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày _ Chương 52; 6.Xuyên sách] Vật hi sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày _ Chương 49.2
Vật Hi Sinh Nữ Phụ Phật Hệ Dưỡng Oa Hằng Ngày, Chương 80, Chính văn Chương 80 Nguyên Thủy; Tương Lai; Khác; Diễn đàn; Đăng nhập / Đăng ký . Vật Hi Sinh Nữ Phụ Phật Hệ Dưỡng Oa Hằng Ngày Chương 80 : Chính văn Chương 80. Người đăng: LYSANSAN828 . Ngày đăng: 08:25 01-12-2018
Wo Kann Ich Reiche Männer Kennenlernen. Lạc Kim Vũ là một trong số ít hoa đán nhỏ có kỹ thuật diễn tại giới giải trí, dựa vào sức lực của bản thân, tự nỗ lực phấn đấu đi từng bước một mới đoạt được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư. *Hoa đán là tên gọi theo Kinh kịch của Trung Quốc, là cụm từ để chỉ người biểu diễn trên sân khấu mang giới tính được kịch bản hay, có danh, có tiếng, đỉnh cao cuộc đời gần trong gang tấc. Sau một giấc ngủ dậy, lại phát hiện bản thân xuyên vào một quyển ngôn tình máu chó vừa mới chửi vào đêm hôm được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn thành người trùng tên trùng họ với cô trong tiểu thuyết, mẹ ruột cặn bã của vật hy sinh nam Kim Vũ còn nhớ rõ, trước khi đi ngủ, trong lòng còn mắng...Chắc tác giả là anti fan của mình rồi!Cho nên mới viết ra loại tiểu thuyết ngôn tình xúc động đầy ngốc nghếch này!Hy sinh con trai, chỉ số thông minh dưới 0, là nữ phụ số N, còn cùng tên cùng họ với mình… Thật tức chết mà!Nếu đổi thành mình, kịch bản vật hy sinh giống như vầy, mình sẽ làm nhân vật từ vật hy sinh trở thành vai thì tốt rồi, cơ hội chứng minh đã Kim Vũ đè đè huyệt Thái Dương đang đau nhức, nằm ở trên giường yên lặng tiêu hóa thông tin về nguyên chủ là con riêng ngoài giá thú, dưới sự dạy dỗ của người mẹ thuộc hàng cực phẩm, ước mơ lớn nhất từ nhỏ chính là gả cho kẻ có tiền, cũng may, cha ruột cũng có chút tiếc, cô vắt hết đầu óc dùng kế bò lên giường tổng giám đốc bá đạo Cảnh Tư Hàn, nhưng kết quả lại không được như ý cùng, dựa vào đứa bé trong bụng mới được nhà họ Cảnh tiếp vào lại bị Cảnh Tư Hàn mãnh liệt phản đối, trở thành một giả phu nhân, không danh không phận sống trong nhà họ chủ làm giả phu nhân, làm cả đời, cho đến khi chết cũng không có chuyển chính chẳng khác gì một vị phi tần bị biếm lãnh cung, nhưng cô ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định, luôn miệng khuyến khích con trai làm điều ác. Ý đồ đá xuống nam chủ, đoạt lấy quyền thừa kế, tự lên làm Hoàng Thái Hậu..Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn quả, không có gì gọi là ngạc nhiên, tự tìm đường chết là không thể được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn kêu cô ta chỉ là mẹ của vật hy sinh nam phụ kia chứ!!!May mắn là tuyến thời gian còn tương lai của Cảnh Tư Hàn còn chưa về nước, nam chủ còn chưa sinh ra. Hiện tại cô có thể rời khỏi nơi này, ở trong sách tiếp tục con đường minh tinh, đi lên đỉnh cao cuộc đời, lấy ảnh hậu làm mục có tin tưởng, dựa vào kỹ thuật diễn của mình, cô sẽ leo lên đỉnh cao thêm một lần nữa… Chẳng qua là vấn đề thời gian mà xong!Mặt!Suy nghĩ nửa ngày, vậy mà hiện tại gương mặt này trông như thế nào cũng không biết! Chắc là diện mạo không được đẹp, cho nên Cảnh Tư Hàn mới chướng mắt nguyên chủ như chóng vọt vào phòng tắm, nhìn vào gương trước bồn rửa mặt, Lạc Kim Vũ im lặng…Ha hả, quả nhiên tác giả là anti fan của cuộc có bao nhiêu chán ghét mới sáng tác ra một vai phụ thê thảm như vậy, ngay cả nốt ruồi son dưới khóe mắt cũng giống y như cô ngoài Kim Vũ không biết nói gì hơn, chống tay ở trên bồn rửa mặt, quan sá kỹ chất da… May là nguyên chủ bảo dưỡng rất tốt, còn tốt hơn làn da kiếp trước của xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi!Cô nhắm mắt lại, bắt đầu tự hỏi bước tiếp theo sau khi rời khỏi nhà họ Cảnh phải làm gì để kiếm sống?!Khi cô đang chìm trong ảo tưởng bản thân một lần nữa đứng ở trên sân khấu rộng lớn nhận giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất. Bình tĩnh dõng dạc lớn tiếng nói lên cảm nghĩ đoạt giải…Đột nhiên cảm giác được có gì đó đang giật giật váy, còn chạm vào đùi phải của mình, Lạc Kim Vũ cau mày cúi đầu nhìn má! Quên mất con trai!"Mẹ! Hôm nay ba sẽ đến thăm chúng ta sao?" Thằng bé không cao bao nhiêu so với đầu gối của cô, ngưỡng đầu nhìn cô, giọng nói ngọng nghịu đặt câu Kim Vũ nỗ lực mò tìm trong trí nhớ của nguyên chủ… Thì nhớ ra, hôm nay là chủ sự yêu cầu của cha mẹ Cảnh, mỗi cuối tuần Cảnh Tư Hàn đều phải tận lực trở về nhà ăn cơm một lần, thuận tiện tiếp xúc với con anh ta chỉ là bị cha mẹ hối thúc liên tục, thấy phiền, mới ngẫu nhiên trở về ứng phó cho có vậy Cảnh Gia Dịch mới hỏi cô như thế giới cũ, Lạc Kim Vũ đặt hết tinh thần sức lực vào con đường sự nghiệp, không có thời gian yêu đương, chứ đừng nói có con. Trong suy nghĩ của cô, con cái là chướng ngại vật trên con đường sự khi cô nhìn vào gương mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt đen lay láy không chớp mắt kia đang nhìn vào mắt cô, nghĩ thầm Nhóc con! Cô thật sự không phải là mẹ của con đâu, chờ cô đi rồi, kết cục của con có lẽ sẽ tốt hơn một chút so với trong nguyên mới vừa nghĩ như vậy, trái tim đã nhẹ nhàng co rút đau Kim Vũ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Cảnh Gia Dịch, trả lời "Sẽ trở về, có lẽ còn mang theo quà cho con nữa!"Bởi vì tối hôm qua cô nghe mẹ Cảnh gọi điện thoại nhắc nhở, tuần trước Cảnh Tư Hàn không trở về, lần này trở về khả năng mang theo quà tặng tính ra rất Gia Dịch nghe xong, mắt đen lập tức sáng lên, bé dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình nắm lấy tay mẹ, biểu tình đầy ngạc nhiên "Thật, thật vậy ạ?!"Con tim Lạc Kim Vũ bỗng dưng mềm nhũn, cười nói "Thật!"Cảnh Gia Dịch bậm bậm miệng nhỏ, cười vui vẻ. Nhưng chỉ chốc lát sau, bé lại lén nhìn mẹ, cẩn thận hỏi "Vậy ba cũng sẽ có quà cho mẹ sao?"Lạc Kim Vũ không thèm để ý, trả lời "Chắc không có đâu!"Cảnh Gia Dịch vươn hai tay nhỏ, nghiêng người về phía trước, ôm lấy mẹ mình, gương mặt nhỏ dính sát vào cổ, nhỏ giọng nói "Không sao đâu ạ, nếu ba tặng quà cho con, con sẽ tặng lại cho mẹ, như vậy mẹ cũng có được quà ba tặng nha!"Lạc Kim Vũ nghe xong chấn động, lập tức nhớ lại khoảng thời gian từ khi bé bắt đầu biết nói…Nguyên chủ vô cùng nghiêm khắc với bé, muốn bé nghe lời, hiểu chuyện, còn phải làm người nhà họ Cảnh vui vẻ. Không những vậy, cô ta còn luôn miệng khóc lóc kể lể bản thân vì bé mà bị bao nhiêu là ủy khuất…Dạy bé, sau khi trưởng thành nhất định không thể quên công ơn nuôi dưỡng của mình, bla bla bla....Lúc đó, thằng bé mới hơn hai tuổi chứ mấy, nhưng đã thật sự nghe hiểu được. Rõ ràng bản thân vô cùng chờ mong quà tặng từ ba, lại nguyện ý đưa ra vì an ủi theo sóng mũi hơi hơi đau xót, sắp kiềm chế không đuọc tuyến nước mắt. Lạc Kim Vũ vươn tay ôm lấy cậu bé trước mặt, ngửi hương vị sữa trên người bé, không biết tại sao mà cảm thấy rất an là cảm giác huyết mạch tương liên sao? Lạc Kim Vũ nghĩ thầm.【Góc kiến thức Huyết mạch tương liên máu mủ ruột rà, có mối quan hệ ràng buộc huyết thống.】"Mẹ đừng khóc!" Cảnh Gia Dịch từ trong lòng ngực Lạc Kim Vũ ngẩng đầu lên, âm cuối run run, thật sự sắp Kim Vũ vội vàng nhìn bé tươi cười, đôi mắt xinh đẹp lập tức trở nên cong cong như trăng lưỡi liềm, toàn thân bao trùm hơi thở dịu dàng mà chính cô cũng không biết."Mẹ không khóc, mẹ đang rất hạnh phúc!"Cảnh Gia Dịch ngơ ngác nhìn mẹ bé, lẩm bẩm nói "Mẹ, hôm nay mẹ cười lên cũng thật đẹp!"Lạc Kim Vũ nghe xong, không thể không cười ha ha, thật đúng là đồng ngôn vô kỵ.【Góc kiến thức Đồng ngôn vô kỵ Trẻ con không biết nói dối, chúng chỉ biết nói ra suy nghĩ thật trong đầu, mặc kệ trường hợp, hay là bất kỳ người nào, chúng đều không kiêng kỵ, nghĩ sao nói vậy.】Quả nhiên, loại khích lệ này đều làm người cảm thấy thoải dùng lực cánh tay ôm bé lên, Cảnh Gia Dịch giật mình phát ra một tiếng hô nhỏ, bỗng phát hiện, xưa nay mẹ đều nghiêm khắc với mình, giờ đây lại muốn chơi với mình, không thể không cất tiếng cười giòn cười yêu kiều đầy dịu dàng quyến rũ của người con gái, đan xen, chồng lên tiếng cười trong sáng như tiếng chuông của trẻ con, xuyên thấu qua cửa sổ đang rộng mở, theo gió đầu thu truyền ra xa, lan rộng ra Tư Hàn mới vừa bước vào trong sân thì đã nghe được động tĩnh từ lầu hai, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn đến làn gió nhẹ thổi bay bức rèm màu trắng hơi mỏng phía cửa đoạn cánh tay ngọc thoáng xuất hiện, lưu lại một bóng dáng mông lung đầy yêu sân vườn, người làm vườn đang tưới nước, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, cười chào "Thiếu gia, ngài đã về rồi, khó trách tâm trạng hôm nay của phu… Lạc tiểu thư và tiểu thiếu gia tốt như vậy!"Lạc Kim Vũ yêu cầu người làm trong nhà họ Cảnh kêu cô bằng phu nhân, nhưng tất cả mọi người đều là người làm lâu đời của nhà họ Cảnh, ai cũng biết rõ mọi làm trò trước mặt Cảnh Tư Hàn xưng hô như vậy, chẳng khác nào vác đen đủi trên nhiên, Cảnh Tư Hàn nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, gật đầu, cầm hộp đồ chơi trong tay đi vào Cảnh - Cảnh Sùng Sơn, đang ngồi sô pha phòng khách đọc báo, nhìn thấy con trai về, vẻ mặt vẫn nghiêm túc "Về rồi à!"Cảnh Tư Hàn chào một tiếng "Ba."Thấy Mai Uyển cẩn thận ôm một bình hoa mới vừa cắm xong từ bên hông cửa phòng khách đi ra, mẹ Cảnh nhìn thấy món đồ chơi trong tay con trai, cười nói "Mua thì tốt rồi, mau tặng cho Gia Dịch đi, khẳng định thằng bé sẽ hạnh phúc đến phát điên luôn! Thuận tiện kêu Kim Vũ rời giường xuống ăn cơm sáng giùm mẹ đi con!"Vẻ mặt Cảnh Tư Hàn không kiên nhẫn "Đã mấy giờ rồi còn phải bắt người đi mời mới chịu xuống?""Con hiểu lầm rồi!"Mẹ Cảnh lắc đầu, giải thích "Tuần trước Gia Dịch bị bệnh, Kim Vũ chăm sóc mấy ngày liền, kết quả thằng bé thì hết bệnh, ngược lại đến lượt con bé bị bệnh, còn chưa có khỏe nữa."Cảnh Tư Hàn vừa định vẫy tay kêu người làm, Cảnh Sùng Sơn như mọc một đôi mắt từ phía sau, ngẩng đầu, lớn giọng nói "Con trai của mày, mày không chăm sóc, ngoại trừ mẹ thằng bé ra thì còn có ai?! Chẳng lẽ mày còn muốn hai cái thân già này thức suốt đêm chăm sóc giùm con của mày nữa sao hả thằng bất hiếu kia!!!"Cảnh Tư Hàn môi mỏng bậm chặt, cuối cùng vẫn cất bước đi lên tới trước cửa, Cảnh Tư Hàn giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng cười "Ha ha hi hi" trong phòng lập tức đột nhiên im gái đứng ở mép giường ngẩng đầu, nụ cười bên miệng còn chưa kịp giấu đi, khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo một tia phong tình động lòng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tơ tằm, bên trong không mặc áo ngực. Bởi vì khom lưng đùa giỡn với con trai, động tác quá mạnh lộ ra hơn nửa bầu ngực tuyết trắng, thậm chí mơ hồ nhìn thấy đỉnh phấn hồng nho nhỏ lẽ là bởi vì ngược sáng, cho nên làm toàn thân bao trùm một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, vô cùng dịu dàng tốt đẹp…Cảnh Tư Hàn không khỏi ngưng thở trong chốc lát. Ngay sau đó anh lập tức nhíu mày dời tầm mắt "Mặc cái gì!"Lúc này, Lạc Kim Vũ mới phát hiện bản thân mặc rất mỏng, cô hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng giơ tay che lại trước ngực, không vui chất vấn "Anh không biết có câu phi lễ chớ nhìn sao?"Cảnh Tư Hàn bất ngờ, sau đó cười lạnh "Làm ra vẻ!"Lạc Kim Vũ không còn gì để cãi lại, làm một người cho không, đưa tới tận cửa, nói những lời này với Cảnh Tư Hàn khá là dối trá, cô không khỏi âm thầm "Hừ" một tay cầm lấy áo khoác ngủ vắt trên ghế, bao bọc lấy cơ thể, khổ không nói nên lời, tất cả là tại nguyên chủ mà ra, giờ bắt cô phải bồi nồi thế này…Cảnh Gia Dịch lại không chú ý đến chuyện này, bò từ trên giường xuống, vui vẻ bước từng bước chân ngắn nhỏ chạy tới phía ba mình, rồi lại dừng lại ở nửa đường, có chút thấp thỏm, nhẹ giọng gọi một tiếng "Ba!"Cảnh Tư Hàn híp mắt nhìn con trai, vươn tay quắc bé "Lại đây!"Cảnh Gia Dịch lập tức lao tới, chặt chẽ nắm lấy tay Tư Hàn xoay người, tính đi rồi chợt dừng lại, không có quay đầu, dùng giọng lạnh lùng nói "Thay quần áo xong, lập tức đi xuống!"Hết chương 1
Nghe xong Lạc Kim Vũ trả lời, trong đầu Yến Thanh nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng thực mau lại phủ định toàn bộ, trực giác nói cho anh, Lạc Kim Vũ không phải là loại người này, nếu cô thật sự có kim chủ, lúc trước cần gì phải khổ cực đi làm diễn viên quần chúng.*Kim chủ kim=vàng ; chủ=chủ nhân. Kim chủ thường là những người có tiền có thế thích bao dưỡng nuôi người khác, kim chủ có thể là đàn ông cũng có thể là phụ nữ, Kim chủ cũng có thể là người có gia đình cũng có thể là người độc thân. Người tìm đến kim chủ thường lấy t1nh dục đổi lấy sự nổi thế anh áp xuống ý nghĩ kia, nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi khéo một câu "Trong ngành này rất ít có người lựa chọn làm mẹ giống như cô."Lạc Kim Vũ cười, nghiêng đầu nhìn bé, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng "Nếu ông trời muốn tặng cho tôi một phần lễ vật, tôi chỉ đành biết ơn giang ha tay đón nhận."Yến Thanh nghe cô nói vậy, ánh mắt lập loè đầy nặng nề dừng ở trên người Lạc Kim Vũ, bắt đầu cuồn cuộn cảm xúc vô cùng phức tạp, giống như vừa mới chịu một trận chấn động tinh thần, nhưng khi Lạc Kim Vũ quay đầu lại nhìn, thì đã thu hồi tầm mắt, giọng điệu khó được mang lên một chút ôn nhu, anh nói"Cô cũng là lễ vật tốt nhất mà ông trời dành tặng cho thằng bé"Ông trời làm cô xuyên vào trong quyển sách này, trở thành mẹ của Cảnh Gia Dịch, cho nên có thể mang theo bé rời xa Cảnh gia, thay đổi vận mệnh trở thành vật hi sinh của bé. Còn không phải là lễ vật tốt nhất sao?Lạc Kim Vũ đối với những lời này của Yến Thanh rất là hưởng thụ, cô nhướng môi cười khẽ, trêu ghẹo nói "Đạo diễn Yến muốn khen tôi cứ nói thẳng, cần gì quanh co lòng vòng như vậy?"Yến Thanh mày kiếm giương lên, trên mặt cũng mang theo ý cười, anh biết nghe lời, nói "Cô là một người mẹ vĩ đại.""Cảm ơn."Lạc Kim Vũ mới phát hiện, bản thân nghe được những câu khích lệ lại sinh ra cảm giác thành tựu hơn mười lần so với đoạt được giải thưởng, cô phát ra nụ cười thật lòng, thái độ đối với Yến Thanh cũng tăng thêm gần gũi, nhìn đối phương bằng một đôi đôi mắt đẹp óng ánh như làn sóng dập dờn trên biển"Thật không nghĩ tới, có một ngày tôi cũng có thể nghe được lời khích lệ từ đạo diễn Yến, thật đúng là thụ sủng nhược kinh."*Thụ sủng nhược kinh được quan tâm mà lo sợ; được thương yêu mà vừa mừng vừa lo."Chẳng lẽ tôi ngày thường nhìn rất hung dữ sao?" Yến Thanh sờ sờ Kim Vũ giả vờ kinh ngạc "Bộ đạo diễn Yến không biết dáng vẻ ngày thường của mình sao. Thời điểm tôi còn hợp tác với đoàn phim 《 Năm mới tết đến 》, không bao giờ nghe được một lời hay từ trong miệng anh."Yến Thanh khóe môi nhếch, nói "Điều đó chứng minh cô làm diễn viên không có thành công như làm mẹ, xin tiếp tục nỗ lực tăng lên kỹ năng diễn.""Tôi thật sự không biết anh đang khen tôi hay đang chê nữa" Lạc Kim Vũ nhăn mũi, giọng nói nhẹ nhàng, nhìn qua hơi có chút đáng nguc Yến Thanh chấn động, phát ra tiếng cười trầm thấp mà sung sướng, anh hiếm khi ở bên ngoài biểu hiện cảm xúc như vậy, nhưng giờ phút này một chút cũng không nghĩ che dấu."Khen cô." Anh cười Kim Vũ cho rằng anh chỉ khách sáo, nhún vai, biểu hiện không sao cả "Ok, cứ cho là vậy đi, vậy cảm ơn ngài đã khen"Yến Thanh cảm thấy nổi buồn bực cả ngày hôm nay đều tan biến vào giờ phút này, hẹn Lạc Kim Vũ dùng cơm là quyết định đúng đắn."Gọi món đi, thời gian này chắc thằng bé cũng đã đói bụng." Yến Thanh nhìn Cảnh Gia Dịch, cố ý nhỏ giọng nghe có vẻ khá thân thiết "Con thích ăn món gì? Để chú gọi cho con."Cảnh Gia Dịch chớp đôi mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Lạc Kim Vũ, thấy mommy cười nhìn bé gật đầu, lúc này mới nhìn Yến Thanh nói "Thích ăn trứng."Yến Thanh chạm hai lần ở trên màn hình iPad, sau đó đưa qua trước mặt bé, nói "Trứng sao? Nơi này có rất món, con nhìn xem thích nhất loại nào?"Phòng VIP, nên bàn ăn rất lớn, ba người ngồi có chút trống rỗng, Yến Thanh giơ iPad, cảm thấy khoảng cách quá xa, vì thế lại đứng dậy đi đến bên cạnh Cảnh Gia Dịch, kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc hỏi bé thích ăn món quá trình chọn món, anh lại cẩn thận hỏi Lạc Kim Vũ xem Cảnh Gia Dịch có dị ứng nguyên liệu nào hay không, tiếp theo sau mới Kim Vũ ở một bên nhìn hai người, thật sự không thể tưởng tượng được, một Yến Thanh cà lơ phất phơ trong ấn tượng của cô cũng có một mặt dịu dàng như vậy, nhịn không được cảm khái "Đạo diễn Yến trong tương lai khẳng định là một người ba tốt"Yến Thanh nghe tiếng ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên phun ra một câu "Ừm, vậy cũng phải gặp được một người mẹ giống như cô mới được.""Hả?" Lạc Kim Vũ ngẩn Thanh cười nói "Ở một gia đình phải có đầy đủ cha mẹ thì con cái có thể thực sự hạnh phúc."Lạc Kim Vũ lập tức nghĩ đến Cảnh Tư Hàn, cô yêu thương vuốt đầu bé, đồng cảm như bản thân mình cũng từng bị, gật đầu "Đúng vậy"Chầu cơm này vui vẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lạc Kim Vũ, đặc biệt là ở trên bàn ăn, hành động chăm sóc Cảnh Gia Dịch rất tự nhiên của Yến Thanh làm cô thay đổi ấn tượng ban đầu đối với "đạo diễn Yến độc miệng"."Đạo diễn Yến, anh thoạt nhìn rất quen thuộc với chuyện chăm sóc con nít nha" Lạc Kim Vũ nhìn thấy Yến Thanh múc nửa chén canh, cẩn thận dùng cái muỗng quấy điều giảm bớt độ nóng, dùng tay áp vào bụng chén thử thử độ ấm, mới đem chén canh để trước mặt bàn của bé, không khỏi cảm thán một Thanh dùng khăn lông ướt ấn ấn tay, nói "Bởi vì tôi có rất nhiều con.""Hửm?"Lạc Kim Vũ có chút kinh ngạc, bởi vì Yến Thanh nhìn qua cũng không giống loại người sớm đi vào địa ngục hôn nhân "Sớm biết vậy thì kêu đạo diễn Yến dẫn theo vợ cùng con đến đây ăn cơm thì tốt rồi."Yến Thanh cười "Nếu lũ nhỏ đều tới thì nơi này chắc chắn không đủ chỗ ngồi."Điều này thật sự là làm Lạc Kim Vũ chấn động kinh ngạc, căn phòng này có ít nhất mười mấy cái ghế, vậy mà còn không có chỗ ngồi? Kẻ có tiền đều không để ý đến chính sách kế hoạch của chính phủ hay sao?Yến Thanh nhìn Lạc Kim Vũ trợn mắt lên, trong mắt mang lên ý cười thực hiện được, anh lấy ra di động giải khóa, chạm vuốt vài cái rồi đưa cho Lạc Kim Vũ "Hai mươi mốt cô con gái, mười ba cậu con trai, tổng cộng ba mươi bốn đứa.""Wowwww" Lạc Kim Vũ tiếp nhận điện thoại, vừa thấy, không khỏi kinh sợ thốt ra một trong di động là một tấm ảnh chụp chung, mấy chục đứa trẻ lớn lớn bé bé vai sóng nhau đứng chung một chỗ, Yến Thanh đứng ở góc cuối cùng bên trái, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với hiện tại, cười rất sáng lạn, phía sau có dòng chữ "Cô nhi viện ngôi sao"."Đạo diễn Yến, anh thật đúng là chân nhân bất lộ tướng. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới người như anh vậy mà cũng......" Lạc Kim Vũ nói đến một nửa lập tức Thanh liếc cô, nói "Người như tôi? Tôi là loại nào người?"Lạc Kim Vũ cười mỉa một tiếng, chạm chạm ở trên màn hình di động nói "Đạo diễn Yến đẹp trai đến như vậy, trước kia sao không thấy tươi cười chút nào, nếu ở đoàn phim anh giống như trong bức hình này, tôi còn có thể hiểu lầm anh sao?"Yến Thanh tiếp nhận di động cũng nhìn thoáng qua, tùy ý đặt sang một bên, lại không có trả lời Lạc Kim Vũ, chỉ nói "Nếu sau này có cơ hội, cô cũng có thể mang theo Dương Dương đến đó chơi, bọn nhỏ đều rất đáng yếu, cũng rất hiểu chuyện."Lạc Kim Vũ nhìn kỹ anh, cũng không tiếp tục đề tài, chỉ gật đầu "Ok."Ba người gọi không nhiều cũng không ít, nói nói cười cười thời gian cũng trôi qua rất nhanh, Lạc Kim Vũ thấy Yến Thanh đã buông đũa xuống, biết anh đã ăn no, đứng dậy mở túi xách cầm theo bóp tiền, kéo cửa ra, nói với nhân viên phục vụ trực tầng "Chào anh, tính tiền phòng này dùm"Nhân viên phục vụ lập tức mở iPad vuốt vuốt chấm chấm, kính trọng cẩn thận nhìn Lạc Kim Vũ nói "Thưa cô, chi phí phòng VIP 03 của cô đã thanh toán."Lạc Kim Vũ sửng sốt, cô không có nhìn thấy Yến Thanh rời khỏi phòng, anh ta làm cách nào mà thanh toán "Nhưng tôi chưa trả tiền mà""Giám đốc Yến vừa vào tiệm đã nói qua, toàn bộ chi phí ăn uống hôm nay đều tính vào thẻ của anh ấy"Lúc này, Yến Thanh ôm Cảnh Gia Dịch từ phía sau đi ra, Lạc Kim Vũ nhìn anh "Đạo diễn Yến, không phải tôi đã nói là mời anh hay sao?.Yến Thanh hơi rũ mắt đứng đối diện cô, nói "Loại người " mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, ăn chơi trác táng" ra cửa ăn cơm còn có thể làm phái nữ trả tiền?"Lạc Kim Vũ nhịn không được cười ra tiếng "Ý hồi nãy của tôi không phải như vậy.""Phải không? Tôi còn tưởng rằng vừa rồi cô muốn nói lại thôi, có khi trong lòng cô chính là nghĩ như vậy, nhìn vậy chắc là tôi đã đoán sai." Yến Thanh thuận tay đưa túi cho Lạc Kim Kim Vũ biết đợt trả ân tình này đã không thành công, chỉ đành phải tiếp nhận túi, nói "Hy vọng lần tới đạo diễn Yến cho tôi thêm một cơ hội để biểu đạt lòng biết ơn."Yến Thanh chỉ hơi hơi mỉm cười, Lạc Kim Vũ treo túi trên vai, vươn tay nhìn Cảnh Gia Dịch "Tới, đừng làm phiền chú yến, qua mommy ôm."Đã hơn tám giờ tối, Cảnh Gia Dịch bụng nhỏ ăn no, giờ phút này dựa vào trên vai Yến Thanh có chút mơ màng sắp ngủ, nghe giọng Lạc Kim Vũ xốc mí mắt, còn chưa kịp phản Thanh giơ tay vỗ nhẹ hai cái phía sau lưng bé, nói "Không có việc gì, đi thôi."Lạc Kim Vũ chỉ phải đi theo, một hàng ba người đi ngang qua phòng VVIP 01, phía trước một nhân viên phục vụ đang đi tới trên tay bưng một khay món ăn, vừa đi ngang qua thì nhân viên phục vụ không biết sao trợt chân, khay đồ ăn trong tay nghiêng đổ sang một bên, tô súp lập tức b4n ra tới, Yến Thanh chỉ kịp hơi nghiêng người giơ tay che bé tránh nước súp viên phục vụ còn chưa thể ổn định thăng bằng, bản năng ngã nghiêng vào vách tường khay súp trực tiếp đổ ở trên mặt Thanh bảo vệ bé nhanh chóng lui về phía sau hai bước, Cảnh Gia Dịch cũng bị tiếng đổ vỡ làm bừng tỉnh, ở trong lòng ngực Yến Thanh giật bắn người. Lạc Kim Vũ lập tức đi đến, vội la lên "Không có việc gì đi?"Yến Thanh nhẹ nhàng ôm bé đặt ở trên mặt đất, Lạc Kim Vũ cẩn thận kiểm tra, xác nhận Cảnh Gia Dịch không có bị súp nóng làm phỏng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi."Chú Yến, đỏ." Cảnh Gia Dịch đột nhiên giơ tay chỉ vào tay trái của Yến Kim Vũ lúc này mới nhìn thấy mu bàn tay của Yến Thanh đỏ hồng một mảng, tay áo ướt đẫm. Tình thế cấp bách, cô nắm lấy tay Yến Thanh, gở nút tay áo sơ mi của anh ra, dù sao cũng là tô súp nóng hổi, bị lớp quần áo dính vào ngược lại sẽ bỏng nặng Thanh hơi hơi tránh một chút, nói "Không có việc gì.""Cái này mà còn không có việc gì?" Lạc Kim Vũ không nhịn xuống ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, động tác trên tay nhanh chóng dứt Thanh môi mỏng giật giật, hơi rũ mí mắt che khuất ánh sáng trong động bên ngoài làm kinh động người bên trong phòng VVIP, có người từ trong phòng mở cửa ra, đứng ở cửa trách cứ nói "Mấy người làm cái gì vậy?"Nhân viên phục vụ lập tức tiến lên giải thích, xin lỗi, hình như người nọ uống rượu, cúi đầu nhìn mớ hỗn độn ngoài cửa, reo lên "Làm việc kiểu gì vậy? Không biết Cảnh thiếu đang ở bên trong sao? Rối loạn lung tung, giống cái gì?"Cảnh Tư Hàn chịu tham gia bữa tiệc này cũng chỉ là khách sáo, đã rất có chút chán đến chết, lúc này nghe được tiếng động ngoài cửa, trong lúc vô tình thoáng nhìn ra bên ngoài, nhìn đến một hình bóng quen thuộc, đồng tử co rụt lại, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng bật lên, thậm chí không cẩn thận làm ngã ghế ra phía sau, nện ở trên thảm phát ra một tiếng trầm ngoài, một người phụ nữ đang nắm lấy tay một người đàn ông..... là Lạc Kim Vũ?Hết chương 56
***********Giới thiệuLạc Kim Vũ mới vừa nhận được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư thì đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình đấu đá của giới nhà giàu đầy máu thành mẹ ruột của vật hy sinh nam mắn, chính là cô xuyên qua còn kịp lúc, mẹ ruột nam chủ còn chưa lên sân chí rời khỏi nơi đầy thị phi này, nhưng…"Mẹ đừng khổ sở, chụt chụt!""Mẹ, mẹ cười lên thật là đẹp!""Mẹ, con thật sự rất yêu mẹ đó!"Thôi thôi, con trai cũng mang theo!Cảnh Tư Hàn bị lãng quên ở xó góc… Vợ yêu ơi! Người lớn cũng mang theo được không?****Nhân vậtNữ chính Lạc Kim chính Cảnh Tư bi Cảnh Gia vô số nhân vật phụ khác...Mọi người hãy để lại bình luận và Hickey mình cảnh H trong truyện mình dớt trên Weibo của tác giả nha, không có trong bản raw lẫn convert ơn đã theo dõi và ủng hộ mình.
Lạc Kim Vũ đóng cửa lại, mở ra tủ quần áo, phát hiện gu thời trang của nguyên chủ thật sự không giống người bình thường, từ màu sắc đến kiểu dáng đều không hợp gu thẩm mỹ của cô. Biểu tình ghét bỏ chọn lựa một hồi, thật vất vả phát hiện ra một cái áo sơ mi màu trắng, phối hợp với quần kaki cao eo ống rộng. Lạc Kim Vũ đứng ở trước gương to, cởi bỏ 3 nút đầu nút áo sơ mi, dùng tay đè cho bằng tạo thành hình chữ V, nháy mắt hiện ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ duyên dáng, dưới xương quai xanh còn lộ ra một chút da thịt tuyết trắng, một chút cũng không tục khí, ngược lại mang mang hơi thở trí thức, cảm giác khá gợi cảm. Cô cột cao mái tóc dài màu nâu, hơi cuốn đuôi tóc rũ ở sau đầu, đơn giản nhẹ nhàng, theo dáng đi còn sẽ lắc lư qua lại, làm cô có một chút nghịch ngợm của tuổi trẻ. Thang lầu vang lên đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng động vang lên càng rõ ràng trong phòng khách an tĩnh, làm người nhịn không được nương theo tiếng vang nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Cảnh Tư Hàn nhìn lướt qua, nhìn Lạc Kim Vũ nắm tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống, ánh mắt hơi lóe. Hôm nay cô ta rốt cuộc không mặc thành cây thông Noel? Lạc Kim Vũ thân thể thon dài, quần eo cao càng tôn lên một đôi chân dài miên mang, áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo tùy ý cuốn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Nước da như ngọc, mày liễu thon dài, một đôi mắt hạnh chiếu sáng lánh lánh, môi anh đào không điểm mà hồng, hai má còn lộ ra làn da khỏe mạnh màu hồng nhạt. Quần kaki cùng áo sơ mi màu trắng phối hợp rất đẹp, vừa giản dị lại đầy sức sống, không chỉ có có vẻ trí thức, còn phù hợp thời tiết hiện tại. "Mommy thật là đẹp" Cảnh Gia Dịch đang ngồi ở trên thảm mềm mở hộp đồ chơi, nhìn thấy Lạc Kim Vũ, nhanh miệng khen, âm thanh giòn tan nói một câu. Lạc Kim Vũ lập tức cười, cả gương mặt linh động hẳn lên, ngay cả nốt ruồi son dưới khóe mắt đều làm người cảm thấy loá mắt "Quả nhiên, con trai của mẹ thật tinh mắt" "Ừm, hôm nay Kim Vũ ăn mặc trang điểm không tồi." Mai Uyển hiếm hoi khen một câu. Ánh mắt thẩm mỹ của Lạc Kim Vũ phải nói..... Cảnh mẹ cười nhìn cô vẫy tay "Thân thể cảm giác khỏe lên chút nào chưa? Mẹ kêu Trương mụ nấu cháo cho con, còn nóng đó, hiện tại lấy trước một chén ra cho con ăn, để còn nhanh chóng khỏe lại" Lạc Kim Vũ cảm kích cười, che miệng ho nhẹ một tiếng, cười gật gật đầu " Cảm ơn mẹ, đã khá hơn nhiều" Nguyên chủ không quyến rũ được Cảnh Tư Hàn, chỉ có thể dựa vào hiếu thuận cha mẹ Cảnh tới thu hoạch lòng người, hy vọng thông qua áp lực của cha mẹ Cảnh bức Cảnh Tư Hàn đồng ý cưới nguyên chủ. Chính là cô không biết, Cảnh Tư Hàn không chỉ trong lòng chướng mắt cô, mà sâu trong tận đáy lòng anh ta còn có một bóng hình, được gọi là bạch nguyệt quang. *Bạch nguyệt quang mối tình đầu. Đợi thêm một năm rưỡi nữa, bạch nguyệt quang trở về, nào còn có chỗ cho cô dừng chân? Nguyên chủ không biết, Lạc Kim Vũ đọc tiểu thuyết lại biết. Tuy rằng tiểu thuyết ít miêu tả tuyến tình cảm của cha mẹ nam chủ, chỉ có một chi tiết, trong một lần hợp mặt gia đình tác giả có nhắc đến một câu, cha mẹ nam chủ là mối tình đầu của nhau. Mối tình đầu, đó chính là hoa hồng đỏ, bạch nguyệt quang. Nguyên chủ mang mục đích tham danh lợi muốn gả nam chủ, làm sao nam chủ chịu chấp nhận. Nhưng điều này đối với Lạc Kim Vũ tới nói lại không thể tốt hơn, lý do chính đáng làm cô rời khỏi Cảnh gia. Tuy rằng nguyên chủ đối xử tử tế với cha mẹ Cảnh vì mục đích riêng, nhưng cũng còn tính có tình cảm, nhìn thấy tình cảm của hai người rất tốt, nhìn lại tình cảnh của mẹ cô cùng thân thế của bản thân, thời gian lâu dài cũng thiệt tình thực lòng muốn hiếu thuận bọn họ. Bởi vậy cha mẹ Cảnh đối với nguyên chủ cũng không tồi, thậm chí thường xuyên khuyên Cảnh Tư Hàn đối xử tử tế với cô. Chỉ là do con trai của hai người quá quá cố chấp thôi. Tuy rằng nguyên chủ không thể cùng Cảnh Tư Hàn lãnh chứng, nhưng vẫn gọi cảnh cha Cảnh mẹ là "Ba mẹ". Lạc Kim Vũ khác không nói, còn nhập diễn thì vô cùng nhanh, cô nhanh chóng thích ứng phương thức ở chung với cha mẹ Cảnh, làm lơ ánh mắt rét lạnh của Cảnh Tư Hàn, ngồi vào bên cạnh Cảnh mẹ, rót cho bà một ly trà nóng. Mai Uyển vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nói "Không vội, con nhìn xem, hôm nay mẹ cắm bình hoa này thế nào?" Theo lý, ngày thường Mai Uyển khẳng định sẽ không hỏi Lạc Kim Vũ, có lẽ hôm nay nhìn thấy cách cô ăn mặc rất thuận mắt, thuận miệng hỏi một câu. Hỏi xong nhớ Lạc Kim Vũ không hiểu nghệ thuật cắm hoa, nghĩ thầm cô có giống như phía trước, thường khen vài câu không đầu không đuôi, lại thấy Lạc Kim Vũ hơi hơi trầm ngâm, chỉ vào cành toàn lá không có hoa kia, mở miệng nói "Từ trước đến nay mẹ cắm hoa đều rất đẹp, hôm nay giống như có chút chật chội, mẹ thử lấy cành lá này ra, nhìn thử xem có thể hay không càng đẹp một chút?" Mai Uyển xê dịch qua lại, như ở suy xét tác phẩm, Lạc Kim Vũ rút tay về, cười nói "Mẹ, con chỉ tùy tiện nói, mẹ biết con đối với môn nghệ thuật này không hiểu biết" Mai Uyển lại duỗi tay đem cành lá Lạc Kim Vũ vừa mới chỉ rút ra, lại nhích bình xa xa một chút nhìn nhìn, khen "Quả nhiên đẹp hơn một chút, Kim Vũ ánh mắt không tồi!" Lạc Kim Vũ cười nhạt lắc đầu, nói "Không đâu ạ. Chỉ vì ngày thường nhìn thấy mẹ cắm hoa, nhìn nhiều lần cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được một chút thôi." Lời này làm Mai Uyển cười càng thoải mái. Lúc này, Trương mụ bưng khây thức ăn đến, bên trong chứa một chén cháo gà nấm hương cùng mấy đĩa điểm tâm sáng. Mai Uyển thúc giục "Nhân lúc còn nóng mau ăn một chút đi, nếu không dạ dày lại đau" Lạc Kim Vũ cười nghe theo, nhìn Trương mụ nói cảm ơn, Trương mụ kinh ngạc nhìn cô, đôi tay xoa xoa ở trên tạp dề, hiền lành cười cười. Phải biết rằng, vị "Phu nhân" này bình thường ở cha mẹ Cảnh trước mặt dịu ngoan, nhưng ở trước mặt đám người hầu bọn họ lại rất làm giá. Lạc Kim Vũ cúi đầu, mở miệng nhỏ uống cháo, Cảnh Gia Dịch ôm một cái máy bay điều khiển từ xa bằng kim loại so với đầu bé còn lớn, thất tha thất thểu đi tới, nhìn trọng lượng không nhẹ. Bé vui sướng nói với Lạc Kim Vũ "Mommy xem, đây là máy bay ba ba tặng cho con. Ba ba nói nó thật sự có thể bay lên trời" Lạc Kim Vũ nhìn thân máy, cánh quạt phản quang trên đỉnh chóp, vội vàng buông chén cháo trong tay xuống, cẩn thận đem máy bay tránh xa bé ra, nói không lớn nhưng lại có thể làm mấy người ở đây nghe rõ. "Cẩn thận một chút, mommy giúp con đem món đồ chơi này cất vào tủ trước được không? Dương Dương tuổi còn quá nhỏ, chơi cái này sẽ có nguy hiểm. Con xem, cái này kêu là cánh quạt, nhìn nó có giống cái mái chèo không, nó được làm bằng kim loại, lỡ như nó làm con bị thương thì làm sao bây giờ?" Dương Dương là nhũ danh của Cảnh Gia Dịch, sau khi cháu đích tôn sinh ra, Cảnh mẹ tìm đại sư tính bát tự, nói thiếu thủy, cho nên đặt cho bé nhũ danh như vậy. *Nhũ danh nickname, tên lóng, tên trong, biệt danh. Cảnh Sùng Sơn nghe xong, đem báo chí quăng sang một bên, lấy vỏ hộp đồ chơi nằm ở dưới chân, nhìn dòng hướng dẫn sử dụng được in bằng tiếng Anh, nhíu mày, ném vào ngực Cảnh Tư Hàn, trách mắng "Thích hợp cho trẻ em 8 tuổi trở lên, mày mua đồ chơi không biết đọc hướng dẫn, còn không biết hỏi người bán?" Cảnh Tư Hàn sao có thể nói đồ chơi là ngày hôm qua anh ta chợt nhớ tới mới kêu trợ lý đi mua. Lúc đó đang vội đi mở họp, cũng chưa nói thằng bé mấy tuổi, ở văn phòng nhìn đến món đồ chơi, cảm thấy thằng bé có thể chơi, cũng không nghĩ đến có thích hợp hay không, đã mang về. Lạc Kim Vũ mày liễu nhíu lại, nhìn về phía Cảnh Tư Hàn, trong mắt hiện lên một chút khiêu khích, lướt qua trong giây lát. Cô đem máy bay đặt sang một bên, khuyên nhủ "Ba, ngài cũng đừng trách Tư Hàn, ngày thường anh ấy bận việc trong công ty, bận đến mức cũng không có thời gian trở về ăn cơm, ngẫu nhiên không chú ý đến Dương Dương tội cũng không đáng trách" Cảnh Tư Hàn nhíu mày, cô ta là ngu xuẩn hay là giả ngu? Lúc này còn nói những lời đó, chẳng phải lửa cháy đổ thêm dầu? Quả nhiên, Cảnh Sùng Sơn trừng mắt trầm giọng nói "Con đừng thế nó nói chuyện! Công ty đã sớm đi vào quỹ đạo, nó có thể bận cái gì? Nhớ năm đó, thời điểm công ty vừa mới khởi bước, cha đều có thể rút ra thời gian dành cho mẹ con nó, đến phiên nó thì không được? Cha xem nó chính là lãnh tâm lãnh phổi, ai đều không bỏ trong lòng. Thật không biết khi nào dưỡng thành tính tình xấu như vậy" Lạc Kim Vũ giống như thuận theo rũ xuống đôi mắt, che khuất trong ánh mắt ý cười, đem Cảnh Gia Dịch kéo vào trong lòng ngực, nhỏ giọng nói với bé "Không quan hệ, món đồ chơi này có thể giữ đến lúc Dương Dương lớn lên một chút lại chơi, một lát nữa mommy dẫn con đi mua đồ chơi khác được không?" Cảnh Sùng Sơn vừa nghe, lại mắng Cảnh Tư Hàn một hồi lâu, lệnh cưỡng chế anh ta cuối tuần này mua một món khác đem về. Lạc Kim Vũ khóe mắt liếc thấy hình ảnh Cảnh Tư Hàn mặt lạnh nghẹn khuất, cười thầm, thầm nghĩ Ngượng ngùng, Cảnh tiên sinh, bổn tiên nữ cái gì đều ăn, nhưng chính là không thích có hại!Đọc nhanh tại Advertisement
Lạc Kim Vũ là một trong số ít tiểu hoa đán có kỹ thuật diễn tại giới giải trí, dựa vào chính mình nỗ lực đi từng bước một mới đoạt được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư, có được trong tay kịch bản hay, có danh có tiếng, đỉnh cao cuộc đời gần trong gang tấc, ngủ dậy lại phát hiện bản thân xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết vừa mắng chửi vào đêm hôm trước.*Kim Sư Sư tử vàng*Cẩu huyết máu chóTrở thành người trùng tên trùng họ với cô trong tiểu thuyết, mẹ ruột cặn bã của vật hy sinh nam Kim Vũ còn nhớ rõ, trước khi đi ngủ trong lòng còn nghĩ một câu."Tác giả sợ là người ghét mình đi? Mới có thể viết ra loại tiểu thuyết ngôn tình xúc động ngốc nghếch này. Hy sinh con trai, chỉ số thông minh dưới 0, là nữ phụ số N, còn cùng tên cùng họ với mình... Thật tức chết mà! Nếu đổi thành mình, kịch bản pháo hôi giống như vầy mình sẽ làm nhân vật từ vật hy sinh trở thành vai chính"Giờ thì tốt rồi, cơ hội chứng minh đã Kim Vũ đè đè thái dương đang đau nhức, nằm ở trên giường yên lặng tiêu hóa thông tin về nguyên chủ trong tiểu chủ là con gái riêng, dưới sự dạy dỗ của người mẹ thuộc hàng cực phẩm, ước mơ lớn nhất từ nhỏ chính là gả cho kẻ có tiền, cũng may cha ruột cũng có chút tiếc, cô vắt hết đầu óc dùng kế bò lên trên giường bá đạo tổng giám đốc Cảnh Tư Hàn nhưng kết quả lại không được như ý nguyện. Cuối cùng dựa vào đứa bé trong bụng mới được Cảnh gia tiếp vào cửa. Nhưng lại bị Cảnh Tư Hàn mãnh liệt phản đối, thành một người không danh không phận giả phu nhân của Cảnh chủ làm giả phu nhân làm cả đời, thẳng đến chết cũng không có chuyển chính thức. Sống giống như một vị phi tần bị biếm lãnh cung, nhưng cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định, khuyến khích con trai làm điều ác, ý đồ đá xuống nam chủ, đoạt lấy quyền thừa kế, làm Hoàng Thái Hậu, kết quả, không có gì bất ngờ, đem chính mình tìm đường kêu cô chỉ là mẹ của vật hy sinh nam phụ trong tiểu thuyết kia chứ?May mắn tuyến thời gian còn sớm. Vợ tương lai của Cảnh Tư Hàn còn chưa về nước, nam chủ còn chưa sinh ra, hiện tại cô có thể rời khỏi nơi này, ở trong sách tiếp tục con đường giới nghệ sĩ, đi lên đỉnh cao cuộc đời, lấy ảnh hậu làm mục tiêu. Cô có tin tưởng, bằng kỹ thuật diễn của cô, một lần nữa leo lên đỉnh cao chẳng qua là vấn đề thời gian mà xong! Mặt!Suy nghĩ nửa ngày, ngay cả chính mình hiện tại trông như thế nào cũng không biết! Chắc là diện mạo không đẹp cho nên Cảnh Tư Hàn mới nhìn nguyên chủ chướng mắt như vào phòng tắm, nhìn gương, Lạc Kim Vũ trầm mặc......Ha hả, tác giả của quyển sách này quả nhiên là người ghét cuộc có bao nhiêu sâu oán niệm, mới có thể sáng tác ra một vai phụ thê thảm như vậy, ngay cả một nốt ruồi son dưới khóe mắt đều giống y như Kim Vũ không biết nói gì, chống ở trên bồn rửa mặt, tốt xấu xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhắm mắt lại bắt đầu tự hỏi, bước tiếp sau khi rời khỏi Cảnh gia phải làm gì?Khi cô đang chìm trong ảo tưởng bản thân một lần nữa đứng ở trên đài cao nhận giải thưởng Kim Sư nữ diễn viên xuất sắc nhất, bình tĩnh lớn tiếng nói lên cảm nghĩ đoạt giải, đột nhiên cảm giác được bên đùi phải có cái gì đang giật giật váy, Lạc Kim Vũ cau mày cúi đầu nhìn má! Quên mất con trai!"Mommy! Hôm nay ba ba sẽ đến thăm chúng ta sao?" Thằng bé không cao bao nhiêu so với đầu gối của cô, ngưỡng đầu nhìn cô, giọng nói ngọng nghịu đặt câu Kim Vũ nỗ lực nhớ lại, nhớ tới hôm nay là chủ sự yêu cầu của cha mẹ Cảnh Tư Hàn, mỗi cuối tuần đều phải tận lực trở về nhà ăn cơm, thuận tiện tiếp xúc với con trai. Nhưng anh ta chỉ vì bị cha mẹ hối thúc liên tục, thấy phiền mới ngẫu nhiên trở về ứng phó cho có lệ. Nên Cảnh Gia Dịch mới hỏi như thế giới cũ Lạc Kim Vũ trầm mê sự nghiệp, không có thời gian yêu đương, đừng nói có con, trong suy nghĩ của cô, con cái là chướng ngại vật trên con đường sự khi cô nhìn thằng bé có khuôn mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt đen lay láy không chớp mắt nhìn chính mình, nghĩ thầm Nhóc con! Dì thật không phải mẹ của con, chờ Dì đi rồi, kết cục của con có khả năng sẽ tốt một mới vừa nghĩ như vậy, trái tim nhanh chóng nhẹ nhàng co rút đau Kim Vũ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Cảnh Gia Dịch, trả lời "Sẽ trở về, có lẽ còn sẽ mang theo quà cho con nữa nha!"Bởi vì tối hôm qua cô nghe mẹ Cảnh gọi điện thoại nhắc đến, tuần trước Cảnh Tư Hàn không trở về, lần này trở về mang theo quà tặng khả năng tính ra rất Gia Dịch vừa nghe, mắt đen lập tức sáng lên, bé dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình bắt lấy tay Lạc Kim Vũ, bộ dáng có chút không thể tin được "Thật, thật sự sao?"Trong lòng Lạc Kim Vũ bỗng dưng mềm nhũn, cười nói "Thật sự nha!"Cảnh Gia Dịch nhấp cái miệng nhỏ vui vẻ cười, nhưng chỉ chốc lát sau, bé lại trộm nhìn Lạc Kim Vũ, cẩn thận hỏi "Vậy ba ba cũng sẽ có quà cho mommy sao?"Lạc Kim Vũ không thèm để ý trả lời "Chắc không có đâu"Cảnh Gia Dịch vừa nghe, nâng lên tay nhỏ đi phía trước một bước ôm lấy cô, khuôn mặt nhỏ dính sát vào cổ, thấp giọng nói "Không sao, nếu ba ba tặng quà cho con, con sẽ đem tặng lại cho mommy, như vậy mommy cũng có được quà ba ba tặng nha."Lạc Kim Vũ nghe vậy chấn động, lập tức nhớ lại khoảng thời gian từ khi bé bắt đầu biết nói, nguyên chủ đối với bé vô cùng nghiêm khắc, muốn bé nghe lời hiểu chuyện, phải làm người nhà họ Cảnh vui vẻ, còn luôn khóc lóc kể lể bản thân vì bé mà bị bao nhiều ủy khuất, làm bé trưởng thành nhất định không thể quên, bla bla bla....Lúc này, thằng bé mới hơn hai tuổi, đã thật sự nghe hiểu được, rõ ràng bản thân vô cùng chờ mong quà tặng từ ba ba, lại nguyện ý đưa ra vì an ủi Kim Vũ mũi hơi hơi lên men, lại có chút muốn khóc, cô vươn tay ôm lấy cậu bé trước mặt, ngửi hương vị sữa trên người bé, không thể hiểu rõ được mà cảm thấy an là huyết mạch tương liên cảm giác sao? Lạc Kim Vũ nghĩ thầm.*Huyết mạch tương liên có mối quan hệ ràng buộc huyết thống."Mommy đừng khóc." Cảnh Gia Dịch từ trong lòng ngực của cô ngẩng đầu, âm cuối run run, như thật muốn Kim Vũ vội vàng nhìn bé tươi cười, đôi mắt xinh đẹp lập tức trở nên cong cong, cả người bao trùm hơi thở dịu dàng chính cô còn không biết "Mommy không khóc, mommy đang rất hạnh phúc"Cảnh Gia Dịch ngơ ngác nhìn cô, lẩm bẩm nói "Mommy, hôm nay mommy cười lên cũng thật đẹp nha!"Lạc Kim Vũ nghe xong không khỏi cười ha ha, đều nói đồng ngôn vô kỵ, loại khích lệ này quả nhiên làm người thấy thoải mái.*Đồng ngôn vô kỵ Lời trẻ con nói không cố kỵCô dùng lực cánh tay đem thằng bé ôm lên, Cảnh Gia Dịch giật mình phát ra một tiếng nhỏ, theo sau phát hiện, mommy xưa nay nghiêm khắc giờ đây lại muốn chơi với mình, không thể không cất tiếng cười giòn cười yêu kiều đầy dịu dàng quyến rũ của người con gái cùng với tiếng cười trong sáng thanh khiết như tiếng chuông của trẻ con trọng điệp xem lẫn vào nhau, xuyên thấu qua cửa sổ đang rộng mở, theo gió đầu thu truyền ra xa, truyền đi ra Tư Hàn mới vừa bước vào trong sân thì đã nghe được động tĩnh từ lầu hai, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn đến làn gió nhẹ thổi bay bức màn màu trắng hơi mỏng phía cửa sổ, một đoạn cánh tay ngọc thoảng qua, lưu lại một bóng dáng mông lung đầy yêu hoa viên, người làm vườn đang tưới nước, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, cười nói "Thiếu gia, ngài đã về rồi, khó trách hôm nay phu...... Lạc tiểu thư cùng tiểu thiếu gia tâm tình tốt như vậy"Lạc Kim Vũ yêu cầu người hầu trong nhà kêu cô bằng phu nhân, nhưng tất cả mọi người đều là người làm lâu đời của Cảnh gia, hiểu biết rõ ràng mọi chuyện, làm trò trước mặt Cảnh Tư Hàn kêu chẳng khác nào đeo đen đủi trên Tư Hàn quả nhiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng chưa nói cái gì, gật gật đầu, cầm món đồ chơi trong tay đi vào cửa Cảnh - Cảnh Sùng Sơn đang ngồi ở sô pha xem báo chí, nhìn đến con trai về vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc "Đã trở lại."Cảnh Tư Hàn chào một tiếng "Ba", thấy mẹ Cảnh - Mai Uyển cẩn thận ôm một bình hoa mới vừa cắm xong từ bên cạnh đi ra, thấy món đồ chơi trong tay con trai mình, cười nói "Mua thì tốt rồi, mau đem tặng cho Gia Dịch đi, thằng bé khẳng định hạnh phúc đến phát điên luôn! Thuận tiện kêu Kim Vũ rời giường xuống ăn cơm sáng"Cảnh Tư Hàn vẻ mặt không kiên nhẫn "Đã mấy giờ rồi, còn phải làm người đi mời?""Không phải" Cảnh mẹ Mai Uyển lắc đầu, giải thích "Tuần trước Gia Dịch bị bệnh, Kim Vũ chăm sóc mấy ngày, kết quả thằng bé thì hết bệnh, ngược lại đến phiên con bé bị bệnh, còn chưa có khỏe đâu"Cảnh Tư Hàn vừa định vẫy tay kêu người hầu, Cảnh Sùng Sơn như mọc một đôi mắt từ phía sau, ngẩng đầu, hắng giọng nói "Con trai của mày, mày không lo chăm sóc, ngoại trừ mẹ thằng bé ra, chẳng lẽ mày còn muốn hai cái thân già này thức suốt đêm chăm sóc sao?"Cảnh Tư Hàn môi mỏng khép chặt, cuối cùng vẫn cất bước đi lên lầu tới cửa, Cảnh Tư Hàn giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa, tiếng cười "Khanh khách" trong phòng lập tức đột nhiên im gái đứng ở mép giường ngẩng đầu, bên miệng tươi cười còn chưa kịp giấu đi, đuôi lông mày khóe mắt còn mang theo một tia phong tình động lòng chỉ mặc một cái váy ngủ màu trắng tơ tằm, bên trong không mặt áo ngực. Bởi vì khom lưng trêu đùa cùng con trai, động tác quá mạnh lộ ra hơn nửa bầu ngực tuyết trắng, thậm chí mơ hồ xem tới được đỉnh phấn lẽ là bởi vì nghịch sáng, toàn thân bao trùm một tầng vầng sáng nhạt màu vàng, lại vô cùng dịu dàng tốt đẹp......Cảnh Tư Hàn không khỏi ngưng thở trong chốc lát, ngay sau đó lập tức nhíu mày dời đi tầm mắt "Mặc giống cái gì!"Lạc Kim Vũ lúc này mới phát hiện bản thân mặc thật sự rất mỏng, cô la nhỏ một tiếng, nhanh chóng giơ tay che lại trước ngực, không vui chất vấn "Anh không biết có câu phi lễ chớ nhìn sao?"Cảnh Tư Hàn sửng sốt, theo sau cười lạnh một tiếng "Làm ra vẻ."Lạc Kim Vũ không còn gì để nói, làm một người cho không đưa tới cửa, nói những lời này với Cảnh Tư Hàn giống như khá dối trá, cô không khỏi âm thầm "Hừ" một tiếng, từ trên ghế cầm lấy một cái áo khoác bao bọc lấy chính mình, khổ không nói nên Gia Dịch thật ra không chú ý đến chuyện này, từ trên giường bò xuống dưới, vui sướng bước từng bước chân ngắn nhỏ chạy tới Cảnh Tư Hàn, rồi lại ở nửa đường ngừng lại, có chút thấp thỏm nhẹ giọng gọi một câu "Ba ba"Cảnh Tư Hàn híp mắt, rốt cuộc nhìn bé, vươn tay "Lại đây."Cảnh Gia Dịch lập tức lao tới, chặt chẽ nắm lấy tay ba Tư Hàn xoay người, đi ra một bước lại dừng lại, không có quay đầu, dùng âm thanh lạnh lùng nói "Thay quần áo xong lập tức đi xuống"
vật hy sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày